Khoảng cách mười dặm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng vốn con ngựa kéo cũng
thuộc hàng bảo mã, đường đi cũng được tu sửa rất tốt.
Bởi thế không lâu sau, rốt cuộc cả đoàn người cũng về tới Hoắc gia.
Hoắc gia nằm trong một trấn không tính là quá lớn. Nhưng ở nơi này Hoắc gia tuyệt đối chiếm vị trí thủ lĩnh. Cả thôn
trấn có hơn ba ngàn khẩu đệ tử Hoắc gia đã chiếm một phần năm. Những người phản hồi chỉ có hai vị Tiên thiên cường giả
cùng Hoắc Hồng Sanh mà thôi, những người khác đều ở lại bến thuyền.
Sau khi xuống xe, Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn, cửa lớn của Hoắc gia sớm đã mở rộng, có hơn trăm người cung kính đứng bên
ngoài. Thấy được đội ngũ như vậy, Hạ Nhất Minh nhất thời hiểu được địa vị đám người Hoắc Nhạc Thanh tại đây là thế nào.
Ánh mắt nhìn chúng đệ tử Hoắc gia, Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, những người này bất luận là thanh niên hay trung niên,
trên cơ bản đều có một chút tu vi nội kình. Mặc dù tuyệt đại đa số là những người tu vi không cao nhưng cơ bản cũng đạt
tới ngũ tầng nội kình. Mà trong đó hơn một nửa đã vượt quá ngũ tầng, đạt tới lục tầng nội kình. Lục tầng nội kình giống
như một ranh giới vậy, chỉ khi đạt tới tu vi này, ngươi mới chính thức được coi là tu luyện giả.
- Hạ huynh. Đó đều là những đệ tử hậu thiên của Hoắc gia. Bọn họ biết ngươi cứu Hồng Sanh nên sắp xếp đội ngũ ở đây
biểu đạt tấm lòng cảm kích.
Hoắc Nhạc Thanh cười ha ha nói.
Hạ Nhất Minh cười như không, kinh nghiệm của hắn mặc dù không nhiều nhưng cũng biết, nếu bản thân không phải biểu hiện
thực lực Tiên thiên cường giả, đối phương mặc dù cảm kích nhưng lẽ nào biểu hiện khoa trương thế chứ?
Đi tới đại sảnh, quả nhiên tiệc rượu cùng những món ngon đã sớm bày ra. Sau khi dùng bữa, Hoắc Nhạc Thanh đích thân dẫn
hắn tới một căn phòng tốt nhất của Hoắc gia, để lại bốn người nhanh nhẹn hầu hạ sau đó mới lưu luyến rời đi. Hạ Nhất
Minh ngồi trong phòng nghỉ ngơi giây lát, hai tai hắn run lên, nhìn bốn gã người hầu, vẻ mặt hắn lộ ra vẻ cao thâm tươi
cười, nói:
- Ta muốn đả tọa, trừ khi tự mình đi ra, bất luận ai cũng không được tự tiện đi vào?
Bốn gã người hầu có chút ngẩn ra, nhưng ngay lập tức đã khom người lĩnh mệnh, nhẹ nhàng rời đi. Bọn họ từ gia chủ sớm
đã biết được người trước mắt nhìn qua trẻ tuổi nhưng cũng là một vị Tiên thiên cường giả. Đối với phân phó của nhân vật
như vậy, cho dù chém đầu bọn họ cũng không dám làm trái. Hạ Nhất Minh đợi toàn bộ bốn gã lui ra mới khẽ động thân hình,
thoáng chốc cũng đã rời khỏi gian phòng. Động tác của hắn nhanh như chớp, từ cửa sổ phóng đi, đừng nói bốn gã người hầu
kia không kịp nhìn, cho dù ngay dưới sự quan sát của họ biến mất, bọn họ chưa chắc đã phát hiện ra.
Lúc này sắc trời đã tối mịt, Hạ Nhất Minh đi lại bên trong Hoắc gia, hai tai hắn không ngừng run lên, thu tất cả âm
thanh trong phạm vi mười trượng xung quanh lại. Động tác của hắn khi nhanh khi chậm, chỉ vài cái lên xuống đã tới một
nơi rộng rãi. Với tu vi của Hạ Nhất Minh lúc này, không có khả năng bị người phát hiện. Trong tai nhanh chóng nghe được
âm thanh nói chuyện rất nhỏ.
- Hồng Sanh. Ngươi thực sự không biết lai lịch người này?
Âm thanh Hoắc Nhạc Thanh vang lên.
- Hài nhi quả thực không biết.
Hoắc Hồng Sanh ầm trầm mà tỉnh táo nói:
- Hạ tiên sinh chỉ cho phép hài nhi gọi như thế mà thôi.
Hoắc Nhạc Thanh trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Ngươi được hắn cứu thế nào?
Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt đỏ bừng, nói:
- Phụ thân. Lúc hài nhi tỉnh lại đã ở trên hoang đảo rồi. Với việc này quả thực không biết.
Trương Hòa Thái cười cười, nói:
- Hoắc huynh. Theo ý của ta, Hồng Sanh phúc lớn mạng lớn, bị sóng đánh dạt tới hoang đảo nên được Hạ tiên sinh cứu
lên.
Hoắc Nhạc Thanh do dự hồi lâu, nói:
- Trương huynh. Ngươi cùng Hạ tiên sinh trên thuyền tới đây chẳng lẽ không nhìn ra tu vi cùng lai lịch của hắn?
Trương Hòa Thái cười khổ một tiếng, nói:
- Người này tu vi cao thâm khó lường, tuyệt đối không dưới lão phu. Về phần lai lịch của hắn, lại càng không có manh
mối.
Lão khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Lão phu mặc dù ở cùng hắn một tháng trên thuyền nhưng số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sau khi hắn lên
thuyền đều là bế quan tu luyện, lão phu cho dù mặt dày cũng không dám có ý quấy rầy.
Hoắc Nhạc Thanh gật đầu, nói:
- Các ngươi nghĩ có phải hắn thật sự tới từ đại lục?
Hoắc Hồng Sanh vội vàng nói:
- Phụ thân. Người này hẳn không nói dối. Hắn với cuộc sống trên thuyền càng lúc càng tò mò, khi thuyền vào bến dường
như còn có chút giật mình. Nếu như không phải tới từ đại lục, mà tới từ đảo nhỏ trên Đông Hải tuyệt đối không có biểu
hiện như vậy.
Trương Hòa Thái cũng trầm giọng nói:
- Hiền chất nói không sai. Lão phu xem ánh mắt người này, khẳng định là một người tự phụ, tuyệt đối khinh thường việc
gian dối. Bởi thế hắn khẳng định tới từ đại lục.
Lão khẽ cười, nói:
- Nếu nói người này có âm mưu, lão phu là người thứ nhất không tin.
Sau khi nghĩ tới cấm địa sóng gió kia, cho dù Trương Hòa Thái là Tiên thiên cường giả cũng không rét mà run.
Hoắc Nhạc Thanh lúc này mới cảm thấy thoải mái, nói:
- Nếu tới từ đại lục vậy hẳn là không liên quan tới các thế lực trên đảo khác. Đã vậy mấy ngày nay chúng ta cần tận lực
chiêu đãi, không coi thường cũng không quá vồ vập, càng tuyệt đối không thể khinh thường. Nếu vì vậy mà một tháng sau
luận võ xuất hiện vấn đề thì Hoắc Nhạc Thanh ta chỉ có thể hổ thẹn với liệt tổ liệt tông thôi.
Trương Hòa Thái cùng Hoắc Hồng Sanh vẻ mặt khẽ biến, cùng gật đầu lĩnh mệnh.
Ba người bọn họ nói chuyện rất nhỏ giọng trong một gian mật thất, dù có người áp sát tai vào vách cũng chưa chắc đã
nghe rõ. Nhưng Hạ Nhất Minh là ai? Chỉ cần hắn khẽ động chân khí, trong phạm vi nhất định, cho dù là ai cũng đừng mong
che giấu được. Khẽ nhăn mặt, Hạ Nhất Minh xoay người rời đi, nhưng hắn không về phòng mà đi tới hậu viện của Hoắc
gia.
Phía sau Hoắc gia không ngờ là một ngọn núi cũng giống như Hạ gia trang vậy.
Hạ Nhất Minh lững thững đi, trong đầu nhanh chóng hiện lên những lời ba người kia bàn bạc. Dĩ nhiên bởi vì nguyên nhân
Hoắc Nhạc Thanh hoài nghi thân phận của Hạ Nhất Minh nhưng hắn cũng là một Tiên thiên cường giả nên cũng không quá lo
lắng. Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh mặc dù rất muốn Trương Hòa Thái dẫn đường nhưng nếu bởi vậy mà chọc vào phiền toái, hắn
cũng không còn hứng thú nữa. Đang lúc do dự, hắn vô tình tới nơi sườn núi.
Hai tai run lên, ánh mắt Hạ Nhất Minh hiện ra vẻ kinh ngạc. Bởi hắn nghe được, trong Hoắc gia có người chạy ra, hơn nữa
theo đường hắn đi mà tới. Khẽ cau mày, chẳng lẽ chuyện hắn rời đi đã bị bọn họ phát hiện. Bất quá bốn gã người hầu kia
hẳn không dám to gan lớn mật là dễ dàng xông vào phòng như vậy. Thân thể khẽ động, Hạ Nhất Minh đã nhảy lên một đại thụ
ven đường, hơn nữa ẩn mình vào cành lá rập rạp của nó.
Bất quá sau khi người kia sau khi xuất hiện lập tức tiến tới tàng cây, Hạ Nhất Minh vô cùng kinh ngạc, thuật truy tung
của người này chẳng lẽ cao cường như vậy? Chẳng qua khiến hắn không hiểu là người kia không dừng lại mà tiếp tục chạy
lên núi. Hạ Nhất Minh run lên hồi lâu, cẩn thận quan sát xung quanh, trong lòng thầm kêu xấu hổ. Chính bản thân mình
tâm tư quá nặng, không ngờ còn nghi thần nghi quỷ tưởng rằng mình bị người phát hiện nữa.
Kỳ thực người kia không phải truy tung hắn, mà là theo còn đường nhỏ chạy lên núi mà thôi. Mặc dù sơn đạo không chỉ có
một, nhưng người này hiển nhiên là hay sử dụng đường này bởi thế mới kiên quyết như vậy. Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh cười
khổ không thôi, may là bản thân mình có tâm tư không bị người ta biết được, nếu không sợ là người ta cười tới rụng răng
luôn. Nhưng khi thân ảnh kia biến mất, trong đầu Hạ Nhất Minh chợt xuất hiện tò mò, sau đó hắn lập tức theo tới. Chỉ
chốc lát người kia đã dừng lại, Hạ Nhất Minh trốn trên thân đại thụ gần đó, khí tức trên người thu liễm lại, lúc này
hắn thậm chí giống như Bách Linh Bát vậy.
Người trước mắt là một hài tử tuổi chừng mười sáu, mười bảy, khi hắn đi tới nơi này, đầu tiên là diễn luyện một bộ
quyền pháp. Hạ Nhất Minh mặc dù không biết bộ quyền pháp này, nhưng chỉ cần quan sát hắn cũng phát hiện nhiều thứ. Bộ
quyền pháp này hết sức đơn giản, căn bản không đáng gọi là chiến kỹ, nói cách khác chỉ là công phu tu luyện nhập môn mà
thôi. Khi người này đạt tới tam tầng nội kình, bộ quyền pháp này sẽ không còn tác dụng nhiều nữa. Rất nhanh, người kia
đã đánh xong bộ quyền, hắn tĩnh tâm hồi lâu, sau đó bày thế trung bình tấn, chậm rãi hô hấp.
Hạ Nhất Minh lắng tai nghe, sau một lát hắn biết được hài tử này tới đây tu luyện nội kình, hơn nữa tu vi của hắn đã
đạt tới ngũ tầng nội kình đỉnh phong, đang cố trùng kích vào lục tầng. Lẳng lặng nhìn người này, trong lòng Hạ Nhất
Minh đột nhiên xuất hiện cảm khái vô hạn. Tình cảnh này trong trí nhớ của hắn không bao giờ quên được.
Ngày xưa trong Hạ gia trang, luyện công sau núi, vui buồn cô độc, ... tất cả những gì in sâu trong tâm trí hắn đều hiện
ra, lần lượt trôi qua trước mắt. Đột nhiên Hạ Nhất Minh dường như thấy được bản thân mình mấy năm trước. Thở ra một hơi
thật dài, người kia rốt cuộc đứng thẳng lên, hắn liếc nhìn đêm đen vô tận ánh mắt mờ mịt, dường như không thấy bất cứ
hi vọng nào cả.